80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!


Phan_4

Chương 8: Con Bé Ngốc!

Mọi việc ở nhà hắn đã xong giờ thì nó có thể trở về nhà của mình. Nó vui vẻ dẫn chiếc xe đạp vào nhà, trông thấy chiếc xe máy đang đậu trước nhà, nó miễm cười gọi to khi thấy Hoàng bước ra

-Hoàng! Cậu đến khi nào thế? – Nó miễm cười – Mà mẹ tớ đâu rồi?...Mẹ ơi, con về rồi nè

-Bác…đang nằm trong…bệnh viện

Ầm…nó thả luôn chiếc xe đạp xuống

-Cậu…cậu vừa nói gì? Mẹ mình…sao lại…ở đâu…chuyện gì thế… - Nó quýnh quán, vừa hỏi vừa khóc

-Mình đưa cậu đi

Hoàng kéo tay nó ra thẳng chiếc xe của mình rồi đi ngay đến bệnh viện, vừa đi Hoàng vừa kể lại mọi chuyện cho nó nghe. Nó hiểu mẹ nó đang trong tình trạng như thế nào…giờ nó chỉ muốn đến thật nhanh bệnh viện, đến nhìn thấy mẹ nó….

-Cậu đừng khóc nữa, bác không sao rồi…cậu vào trong đi

Nó gật đầu, bước vào trong phòng bệnh, đôi mắt nó nhoè đi khi nhìn thấy người mẹ đang nằm đó, xung quanh là dây nhợ chằng chịt vây lấy, nó ngồi kế bên bà nắm lấy bàn tay bà mà thúc thích

-Con gái của mẹ đây mẹ ơi! Mau mở mắt ra nhìn con đi mẹ

-Trúc Nhi, cậu đừng như thế…bác sĩ đã bảo mẹ cậu tạm thời không sao rồi mà

-Cám ơn cậu, nếu không có cậu thì mẹ tớ…. – Nó lại khóc

-Không có gì mà, cậu đừng như thế nữa…

Trở lại lúc sáng, khi nó vừa bước ra khỏi nhà mẹ nó vẫn còn vui cười với nó. Nhưng một lúc sao thì tim bà lại đập nhanh, hơi thở trở nên khó khăn hơn, bà đang với tay lấy lọ thuốc thì ngã ra sàn nhà, bất tỉnh.

-Nhi ơi! Cậu có nhà không mở cửa cho tớ với – Hoàng gọi to

-Nhi ơi!

Cảm thấy lạ, tại sao trong nhà cửa vẫn mở nhưng gọi mãi vẫn không nghe tiếng ai trả lời, Hoàng bước xuống xe đẩy cổng nhỏ bước vào nhà

-Trúc Nhi, cậu có nhà kh....B…bác…bác sao vậy nè…bác…

Hoàng gọi ngay xe cấp cứu đưa mẹ của nó đến bệnh viện, sao khi biết được mẹ nó đã qua cơn nguy kịch Hoàng về nhà nó…chờ đợi.

-Hoàng, cậu xin anh Quốc Lâm giúp tớ nghỉ hôm nay nhé!

-Uh…cậu ở đây để tớ đi mua gì ăn, từ trưa giờ cậu đã ăn gì đâu

-Cám ơn cậu

Hắn ở nhà chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, hắn cho chị Sam nghỉ buổi chiều, chị Sam cũng không hiểu những hành động kỳ quặc của hắn trong mấy ngày qua là như thế nào? Tại sao hắn lại bày trò đủ thứ để chọc phá nó, những hành động từ trước đến giờ…chưa từng xảy ra. Hắn để chị Sam nghỉ vì hắn muốn bắt nó vào bếp…nhưng hỡi ơi! Hắn chờ hoài, đợi mãi mà chẳng thấy nó đến, cái bụng của hắn thì cũng đói meo, hắn trở nên bực bội, lấy xe đi thẳng đến “Smile”.

-Sao cậu đến sớm thế? – Quốc Lâm miễm cười chào đón nhưng nhìn thấy gương mặt hầm hầm của hắn bước vào Quốc Lâm cũng thôi không hỏi nữa

-Cậu ăn gì chưa?

-Sao hả?

-Tớ hỏi cậu ăn gì chưa?

-Chưa? Nhưng sao…

-Vậy cậu vào làm cái gì cùng ăn

-Gì? À…Uhm…cậu đợi tớ một lát – Quốc Lâm gãi đầu, cười khổ chẳng hiểu gì cả

Một lúc sao Quốc Lâm mang hai đĩa mì xào ra, đặt trên bàn, ánh mắt nhìn hắn khó hiểu

-Cậu không sao đấy chứ?

-Xong rồi à, ăn thôi

-Này….cậu ổn chứ? – Quốc Lâm lấy tay sờ trên trán hắn

-Cậu làm gì thế? Ăn đi, tớ có gì đâu mà ổn với chả không?

-Nhưng sao hôm nay trông cậu khó hiểu thật đấy

-Gì mà khó hiểu? – Hắn đã xơi xong đĩa mì xào, tay đang cầm khăn lau miệng

-Không giống cậu tí nào – Quốc Lâm vẫn còn đang từ từ thưởng thức

-Tớ vẫn thế thôi. À mấy giờ Smile mở cửa thế?

-5h…nhưng sao cậu đến sớm thế? À…hì hì trông bộ dạng hôm nay được đấy, hôm nay sẽ đông khách hơn hôm qua cho xem

-Cậu đừng có mà ăn dưa bỡ, tớ đi thay đồ đây

Hắn cốc vào đầu Quốc Lâm một cái rồi ra xe lấy quần áo, Quốc Lâm chỉ biết xoa xoa cái đầu

-Không biết cậu đang nghĩ gì nữa, Thiên Du! – Quốc Lâm tiếp tục thưởng thức đĩa mì xào

Hắn lây huây trong bếp nói là vào làm chứ thực chất cũng có người làm rồi hắn chỉ làm những gì hắn thấy thích thôi. 7h quán lúc này đã đông khách nhưng sao vẫn chưa thấy nó đến, hắn muốn xem nó to gan đến cỡ nào mà cả lời nói của hắn nó dám để ngoài tay, hắn chờ đợi nhưng chẳng thấy nó đâu cả.

-Quốc Lâm

-Sao hả? Cậu gọi tớ có việc gì không?

-Con bé Trúc Nhi sao hôm nay không đi làm?

-Hehe nhớ người ta rồi hả?

-Tầm phào, tớ không thấy nên hỏi thế thôi!

-Mẹ của Trúc Nhi đang nằm viện nên con bé xin nghỉ, tớ cũng định mai vào thăm

-À…mà nằm ở bệnh viện nào thế?

-WSHP

-Uhm, tớ có việc nên về sớm nhé!

-Có việc gì thế? Quán đông thế mà cậu bỏ tớ đi à

-Hì…thông cảm nhé…bye bye

-Thiên Du!!!....Cái cậu này hôm nay sao thế nhỉ? – Quốc Lâm ngán ngẫm lắc đầu

Tại bệnh viện WSHP

-Cậu về đi cũng trễ rồi, cám ơn cậu nhiều lắm! – Nó và Hoàng đang ngồi trên ghế đá trong khuôn viên bệnh viện

-Uhm vậy cậu nhớ nghỉ sớm nhé! Tớ về mai tớ vào

-Hì không cần đâu, mai cậu xin giúp tớ nghỉ một ngày nha!

-Uhm tớ biết mà

-Thôi cậu về đi, tớ vào trong nha!

-Uhm bye cậu

-Bye bye

Hoàng ra về, nó chuẩn bị rời khỏi ghế đá thì hắn đi đến

-Ủa anh Duy, sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên

-Anh nghe nó bác nằm viện nên vào thăm. Bác khoẻ chưa em?

-Dạ, cám ơn anh! Mẹ em đỡ nhiều rồi, bà mới chợp mắt được một lát. Anh đi theo em

-Uhm

Nó dẫn hắn vào trong phòng mà mẹ nó đang nằm, thấy bà vẫn còn say giấc hắn không muốn làm bà tỉnh giấc nên đành bảo nó ra ngoài. Ngồi xuống chiếc ghế đá, hắn đưa một mẫu bánh bông lan cho nó

-Em ăn đi

-Cám ơn anh! Bánh này anh làm hả?

-Uhm…mà mẹ em, bác ấy….

-Mẹ em bị bệnh tim…bác sĩ nói bà có thể…hức..hức…

Nó xúc động, hắn bối rối không biết làm gì trước giờ có bao giờ hắn gặp tình cảnh này, hắn choàng tay vỗ nhẹ trên vai nó an ủi.

-Không sao đâu…em đừng khóc, bác sẽ khoẻ mà!

-Em cũng muốn tin như thế nhưng mà…bệnh tình của mẹ em em biết chứ! Nhưng mà em không cam tâm…

-………

-Tại sao ông trời bắt em phải xa mẹ trong khi em chỉ được gặp mẹ trong 7 năm gần đây thôi! – Nước mắt nó giàn giụa ướt đẫm khuôn mặt

-….

-Em đúng là ngôi sao xấu mà! Những người quan tâm em đều bỏ em mà đi cả…

-Sao em lại…

-Đúng như vậy mà…Ba mất khi em vừa lên 4, em được nhận nuôi ở nhà trẻ mồ côi, ở đó có má hai, má năm và cả anh Di rất thương em….

-Nhà…nhà…trẻ…

-Uhm….rồi anh Di tìm được gia đình của mình, anh Di cũng bỏ em mà đi…

-Không…a…

-Một năm sau đó thì…cả nhà trẻ bị hoả hoạn tất cả mọi người…hức hức….má hai, má năm…em còn sống sót là nhờ má năm lấy thân mình bế em ra khỏi, sau đó má năm cũng….

Nó khóc to hơn, đôi môi hắn bấm bấy không thành tiếng. Hắn nhận ra rồi, hắn đã nhận ra nó là ai….

-Rồi sau đó, làm sao em gặp lại mẹ?

-Em được đưa vào trong bệnh viện, sau đó được đưa đến nhà trẻ khác…không bao lâu sao thì em hay tin đã tìm được mẹ. Lúc đó em vui lắm…

-…….

-Nhưng tại sao….ông trời nhẫn tâm với em quá!!!

-Em…đừng khóc….không sao không sao mà. Sẽ có cách giải quyết thôi

Nó ngồi dậy, lấy tay lau đi nước mắt nhìn hắn

-Cám ơn anh đã an ủi em. Không biết vì sao gặp anh em cảm thấy rất an tâm

-Con bé ngốc! Thôi ăn bánh đi rồi vào nghỉ, mẹ em không sao đâu. Mai em phải đến trường đấy!

-Em xin nghỉ rồi….

-Này! Mẹ em không thích thế đâu nhé!

-Sao anh biết…làm như anh là mẹ em không bằng – Nó hết khóc, lại bắt đầu trở lại đanh đá

-Trúc Nhi, cậu ấy nói đúng….

-Kìa mẹ…sao mẹ lại ra đây – Nó và hắn đứng dậy đỡ bà

-Bác ngồi đây đi ạ

-Cậu là?

-Dạ, con là Khắc Duy

-Anh ấy là đầu bếp mới trong quán con làm đó mẹ, anh ấy làm bánh rất ngon – Nó nỡ một nụ cười tươi rói

-Vậy à – Bà nhìn hắn miễm cười

-Bác đừng nghe bé Nhi nói, không phải thế đâu ạ - Hắn ngượng ngịu

-Hihi con nói thiệt đó, mẹ không tin thì thử xem bánh này anh ấy làm đó mẹ

Bà miễm cười lắc đầu, sao cái tính trẻ con của nó không thể nào sửa được kia chứ

-Thôi được rồi mẹ tin mà

-Hì hì anh ấy làm bánh tuyệt thật chỉ mỗi tội….haizz – Nó thở dài lắc đầu, hắn và mẹ nó nhìn nó khó hiểu – Anh ấy “đẹp” muốn chết người luôn haha

-Con bé này – Mẹ nó đẩy cái đầu tinh nghịch của nó sang một bên, nó nhìn hắn cười hì hì – Mà mai con không được nghỉ học nghe chưa? Mẹ khoẻ mẹ không sao hết…

-Dạ…con biết rồi

-Thôi bác vào nghỉ sớm đi ạ, cũng trễ rồi….thức khuya quá cũng không tốt

-Uhm, bác cám ơn con!

Hắn và nó đỡ bà vào trong nằm nghỉ. Hắn chào bà rồi ra về, nó tiễn hắn một đoạn

-Thôi em vào trong đi, anh về đây

-Cám ơn anh!

-Anh có làm gì đâu mà cảm ơn anh

-Vì anh đã lắng nghe em hì mà lúc nãy em nói chuyện với mẹ, cố tình chọc mẹ vui thôi, anh đừng buồn em nha!

-Anh biết….anh cũng thấy em nói rất đúng mà hì

-È…hì hì….thôi anh về nha!

-Uhm, em vào với bác đi

-Dạ

Nó chạy nhanh vào trong, hắn nhìn theo mà trong đầu bao nhiều suy nghĩ vây quanh

-Cuối cùng cũng tìm được em, con bé ngốc!

Hắn nỡ một nụ cười nhẹ rồi ra xe đi thẳng về nhà với nụ cườãi trên môi. 

Chương 9: Trái Tim…thật Khó Hiểu

Buổi sáng nó dậy thật sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho mẹ, nó phải đi thật nhanh về nhà chuẩn bị đến trường. Vừa đến cổng trường đồng hồ cũng điểm giờ vào lớp cũng may cho nó không phải bị nhốt bên ngoài.

-Trúc Nhi – Hoàng ngạc nhiên khi thấy nó vào lớp

-Chào, tớ không nghỉ nữa, mẹ tớ ổn rồi hôm nay có thể về rồi – Nó nhìn Hoàng nỡ một nụ cười làm Hoàng cũng yên tâm hơn

Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào, nó đang vui vẻ nói chuyện với Hoàng nhưng nhìn thấy hắn nụ cười nó liền sượn lại

-Nhi, cậu sao vậy?

-À….không có gì

Hắn chào mọi người rồi nhìn nó, nó liền quay đi chỗ khác. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trao đổi với lớp một chút, hắn bắt đầu vào tiết của mình.

-Bây giờ các bạn làm một số bài tập rồi chúng ta nghỉ

-Yeahhh…hôm nay nghỉ sớm hả thầy

-Đúng không thầy

-……

-Các bạn yên lặng, làm xong rồi chúng ta nghỉ - Hắn nỡ một nụ cười làm cho cả đám nữ sinh điêu đứng, hắn lấy trong cặp của mình ra quyển sách

-Thầy ơi! Sách thầy bị sao kìa thầy – nữ sinh

Hắn nhìn lại quyển sách, không lấy làm lạ cũng không có gì bất ngờ nữa cả

-Sách thầy bị con miu cào rách ấy mà! – Hắn nhìn nó nói – Nào, mọi người ghi vào tập nhé!

-“Cái gì? Dám gọi mình là miu hả?” – Nó bím môi, đưa ánh mắt nhìn hắn

-“Con bé ngốc, chưa nhìn ra anh nữa hả?”

Mọi người ghi chép xong, làm xong hết bài tập mà hắn cho cũng gần đến giờ ra về….ấy thế mà bảo làm xong được về làm cả lớp nhau nhau tranh thủ làm rút cuộc rồi đâu cũng vào đấy….

-Xong rồi, các bạn có thể về

-Dạ - Cả lớp dạ yếu xiều

Đợi mọi người ra gần hết hắn nhẹ giọng

-Trúc Nhi, em ở lại một chút, tôi có chuyện muốn nói

-Dạ? Em sao thầy?

-Uhm

Nó nhìn hắn không biết hắn định giở trò gì, nhăng nhó nhìn Hoàng

-Hoàng, cậu về trước nha!

-Cậu với thầy cứ nói chuyện đi, tớ xuống nhà xe đợi cậu

-Uhm cũng được

-Vậy mình đi trước nha

-Uhm

Đợi Hoàng và mọi người ra khỏi lớp, hắn đứng dậy đi đến bàn của nó, nhìn nó rồi nỡ một nụ cười làm nó chưng hửng

-Thầy….muốn nói gì?

-Tại sao hôm qua cô không đến? – Hắn khoanh tay lại nhìn nó với gương mặt lạnh

-Tôi…tôi có chút việc…hôm nay cũng không thể đến…nhưng anh chỉ hỏi thế thôi hả? Vậy tôi về đây – Nó xách cặp bước đi

-Đúng 3h chiều nay cô phải có mặt tại nhà tôi, không thì đừng có trách…

Hắn nói với giọng đe doạ làm mặt nó nóng bừng bừng, hắn bước đi để lại nó với gương mặt đang chuyển dần sang xam

-Anh…!!! Thầy giáo cái kiểu gì thế này???

Nó nói nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe, một đường cong quyến rũ được vẻ trên khuôn mặt của hắn

-“Ai bảo nhóc nghịch quá làm gì? Anh phải trị nhóc mới được”

Sau khi làm thủ tục xuất viện cho mẹ, nó cùng mẹ trở về nhà. Đỡ bà lại giường nằm, nó mang cháo cho bà ăn, quýnh quáng nhìn lại đồng hồ 2h55

-Gì thế con?

-Dạ…mẹ con đi đây chút nữa con về nha mẹ!

-Nhưng có chuyện gì thế?

-Dạ…mẹ nghỉ ngơi đi ạ. Thưa mẹ con đi

-Về sớm nha con

-Dạ

Hì hụt với chiếc xe đạp, cứ chạy thẳng…kia rồi khúc cua chỉ quẹo qua là tới nhà hắn thôi. Đang chạy với tốc độ “cao” ngay khúc cua nó thắng không kịp. Bim…bim….ketttttttttttt………lại nữa…nhưng lần này không biết là nặng hơn hay nhẹ lần trước, cả nó và chiếc xe đạp của nó bay thẳng trên mặt đường không tông trúng vào chiếc Rolls Royce đen bóng nên không gây thiệt hại gì cả chỉ có nó và chiếc xe đạp yêu quý của nó đang nằm dài trên mặt đường thôi. Cả hai người trong chiếc Rolls Royce bước ra, một người tức giận, một người vẫn gương mặt lạnh chau mày có vẻ khó chịu

-Lại là cô nữa, chạy xe kiểu gì thế hả? – Tài xế An

Nó đau quá, đang cố gắng đứng dậy nhưng chân nó đã bị trật. Hắn chau mày bước đến đỡ nó đứng lên

-Cô có sao không? Sao không cẩn thận vậy? – Giọng nặng nề làm nó hoảng

-Tôi…không sao – Nó đẩy hắn ra thì lại không đứng vững, hắn đỡ nó, kéo nó vào trong xe của mình

-Này…anh làm gì thế?

-Tôi đưa cô đến bệnh viện – Quay sang tài xế An – Tôi giao chiếc xe đạp cho anh

-Nhưng thưa cậu chủ…. còn công ty?

-Tôi tự lo

Hắn đóng sầm cánh cửa lại, chạy thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi không ai nói với ai lời nào, nó lén nhìn khuôn mặt của hắn khi bị hắn bắt gặp nó lại ngó lơ đi chỗ khác

-Cô làm gì chạy xe nhanh như vậy? Ngay khúc cua chẳng lẽ cô không chú ý đến sao hả?

-Chẳng phải tại anh sao? – Nó lớn giọng – Không phải…làm gì tôi chạy như ma đuổi – Nó lí nhí khi nhìn thấy hắn chau mày nhìn nó

Hăn nhớ lại câu nói lúc sáng, vừa tức cười vừa giận nhưng vẫn không thể hiện ra bên ngoài. Hắn im lặng không nói câu nào cứ thế cho xe đi đến bệnh viện.

-Này, anh mau bỏ tôi xuống tôi tự đi được mà – Hắn đang bế nó vào trong bệnh viện

-Cô yên nào nếu không muốn mọi người chú ý

Nó đành im lặng, hắn bế thốc nó trên tay, nó cảm nhận được sự va chạm, cảm nhận được mùi hương nam tính đầy quyết rũ, tim nó đập nhanh hơn, bỗng chốc mặt nó đỏ ửng lên

-“Mình bị gì thế này? Bị té chứ phải bị điện giật đâu kia chứ?”

-Bác sĩ đâu? Mau gọi bác sĩ đến đây?

Hắn đặt nó ngồi trên chiếc giường bệnh rồi ra lệnh cho người y tá phía sau, cô y tá kính cẩn chạy đi gọi bác sĩ đến. Nó nhìn khuôn mặt cùng lời nói của hắn có phần “sợ”, chẳng mấy chốc vị bác sĩ hắn cần đã đến.

-Cậu chủ!

-Ông xem giúp cô ấy

Vị bác sĩ nhìn nó, đây là lần đầu tiên hắn đưa một cô gái đến với tâm trạng không tốt như thế này, vị bác sĩ đang tò mò về người con gái này.

-Cô ấy không sao, chỉ bông gân nhẹ, tôi sẽ giúp cô ấy sát trùng vết thương

-Uhm – Quay sang nó hắn đưa cho nó chiếc điện thoại – Cô cầm lấy

-Của anh tại sao lại đưa tôi

-Bây giờ tôi không thể ở lại đây, cô giữ lấy tôi sẽ liên lạc với cô

-Tôi…anh có việc thì cứ đi, có cần gì ở tôi thì anh có thể nói trực tiếp là…

-Sao cô cứng đầu thế hả? – Hắn nắm lấy tay nó bỏ chiếc điện thoại vào, nó bị hắn lớn tiếng giật thót cả tim – Cô cứ ở yên đây đợi tôi – Hắn quay sang vị bác sĩ – Ông xem cho cô ấy có việc gì thì báo ngay cho tôi

-Dạ, vâng thưa cậu chủ

Hắn nhìn nó thêm lần nữa rồi đi nhanh ra xe, hôm nay ở công ty có cuộc họp khẩn cấp vì nó mà chuông điện thoại hắn reo liên tục.

-Tôi đang trên đường đến, cậu bảo mọi người chuẩn bị đi

Chiếc xe từ bệnh viện tiến thẳng đến tập đoàn Hoàng Vũ. Cánh cửa phòng họp mở ra, mọi người đang chờ đợi với tâm trạng lo lắng, hắn bước vào tất cả mọi người đều đứng lên cuối chào.

-Chào mọi người! Chúng ta bắt đầu cuộc họp. Tôi đã nghe báo cáo về dự án khách sạn Rose đang gặp vấn đề...Vậy trưởng phòng Khang hãy cho tôi một lời giải thích…!!!

-Vâng thưa tổng giám đốc, lúc trước bên phía công ty bất động sản Trương Thành đã ký kết hợp tác với chúng ta trong dự án này nhưng vừa có tin báo dự án này đang được thoả hiệp bàn giao cho một đối tác khác.

-Vậy lời giải thích của ngài là thế nào hả, giám đốc Khang?

-Tôi đã điều tra và đúng như tin báo, tôi đã tìm đến họ và họ bảo rằng họ sẽ bồi thường cho chúng ta

Ầm…hắn đập mạnh tay xuống bàn làm mọi người im lặng không dám hó hé

-Có lý nào là như vậy chứ? Đây không phải vấn đề bồi thường hay không mà cốt yếu dự án này sẽ mang lại cho công chúng ta rất nhiều lợi ích. Không cần tôi giải thích thì mọi người cũng phải hiểu điều đó. Bây giờ tất cả mọi người hãy cho tôi một cách giải quyết, nhanh!!

Hắn đảo mắt xung quanh, mọi người chỉ biết cuối đầu

-Giám đốc Hàn, ông nói thử ý kiến của mình xem

-Tôi…à…tôi…

Ầm….

-Mọi người như thế là thế nào?

-Thưa giám đốc!

-Quốc Lâm, cậu có ý kiến gì?

-Theo tôi sự việc xảy ra cũng chưa hẳn là xấu

-Ý cậu là…

-Phải, từ vấn đề này chúng ta biết được có kẻ đang tìm cách phá công ty của chúng ta. Do vậy, trước tiên mình hãy điều tra xem đó là ai? Đồng thời phơi bày sự việc này ra, chấm dứt ngay hợp tác với bên Trương Thành, tìm đối tác thích hợp hơn

-Mọi người thấy như thế nào?

Cả không gian phòng như nhẹ hơn hẳn, mọi người gật đầu đồng ý tán thành

-Ok, cứ theo cách của cậu. Việc này giao cho cậu

-Vâng, thưa giám đốc

Cuộc họp kết thúc, đợi mọi người ra về hết, hắn tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm nghiền lại cố gắng thả lỏng cơ thể đầy mỏi mệt

-Này cậu không sao đấy chứ?

-Tớ không sao? Chuyện này cậu điều tra đến đâu rồi?

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .